Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội
Phan_21
Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội
Tác giả: 雪影霜魂-Tuyết Ảnh Sương Hồn
Dịch giả: Khán Nguyệt Quang
Chương 47
Củi khô trong hỏa bồn dần cháy hết, nhiệt khí cầu từ từ hạ thấp xuống mặt đất. Phảng phất như tỉnh dậy sau một giấc mộng tuyệt đẹp, Nguyễn Nhược Nhược thập phần luyến tiếc nhẹ nhàng rời khỏi ngực của Ngọc Liên Thành. Cái đẹp vĩnh viễn không bao giờ nắm bắt được vì nó chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tất cả chỉ như một khoảng khắc say mê nhưng sẽ vĩnh viễn khắc sâu đến trọn đời. Nguyễn Nhược Nhược quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Ngọc Liên Thành. Nàng biết, suốt cuộc đời này sẽ không thể nào quên được đôi mắt kia, nó ở sẽ mãi mãi chôn sâu trong tâm trí nàng.
“Biểu ca, thật xin lỗi. Ta…” Nguyễn Nhược Nhược chần chừ nói.
Dường như đoán được nàng muốn nói điều gì, đôi mắt lung linh của Ngọc Liên Thành trở nên ảm đạm. Giống như viên kim cương không còn lấp lánh ánh sáng.
“Ê, hai người tại sao lại bay ra xa quá vậy?!” Đột nhiên Diêu Kế Tông từ đằng xa chạy tới, “Hại ta dưới này đuổi theo mệt muốn chết!”
Hắn còn chưa chạy tới nơi thì chợt thấy một tuấn mã màu trắng từ hướng thảo nguyên rầm rập lao tới. Vó ngựa nện xuống, cát bụi tung bay cực kỳ khẩn cấp. Ngựa chạy thẳng đến đến chỗ khinh khí cầu đáp xuống, ngay lập tức kỵ sĩ trụ dây cương, kỹ thuật cưỡi ngựa hiển nhiên vô cùng điêu luyện, phi với tốc độ như thế mà vẫn có thể vững vàng chế ngự sức ngựa. Thân thủ kỵ sĩ tinh tế nhạy bén, mỗi động tác đều toát lên vẻ đẹp kiêu hùng làm người khác thẫn thờ chiêm ngưỡng. Diêu Kế Tông nhịn không được thốt lên một tiếng “Hảo”, đến lúc này mới nhận ra kỹ sĩ trên lưng ngựa chính là Tiểu vương gia Lý Hơi.
Hắn tại sao ở nơi này? Lại còn vội vã chạy tới đây làm gì? Diêu Kế Tông vẫn còn đang ngỡ ngàng thì bỗng nghe Nguyễn Nhược Nhược thốt lên một tiếng sợ hãi. Theo tiếng nhìn lại đã thấy nàng bị Lý Hơi đặt lên lưng ngựa, tay trái ôm chặt lấy nàng, tay phải giữ cương, tuấn mã lập tức lao vọt lên, bốn vó như thiểm điện chạy sâu vào trong thảo nguyên mênh mông…
“Hey! Ngươi làm gì a!” Diêu Kế Tông thất thanh la lên, không tự chủ đuổi theo mấy bước mới biết làm vậy cũng chỉ phí công. Dừng bước lại, trơ mắt nhìn tuấn mã mang theo hai người biến mất trong thảo nguyên bao la như biển, thật lâu sau hắn mới từ kinh ngạc trở lại bình tĩnh, quay đầu nhìn lại thấy Ngọc Liên Thành vẫn đứng ở chỗ cũ. Hắn vẫn nhìn đăm đăm lên bầu trời xanh thẳm, trong đôi mắt kia hoàng hôn nặng nề buông xuống. Sau lưng hắn, nhiệt khí cầu thật lớn đang cạn dần không khí mà từ từ rũ xuống, thật giống như tâm tư ai kia đang héo rút đi.
Thảo nguyên xanh ngát mênh mông, một màu xanh trải dài đến tận chân trời. Ánh hoàng hôn vàng vọt, gió thổi vi vu như rượu say, hàng ngàn bông hoa dại nho nhỏ rực rỡ muôn sắc màu tựa như dải ngân hà lung linh bí ẩn. Ngựa phi thật nhanh, gió mạnh ào ào bạt tới, mái tóc dài của Nguyễn Nhược Nhược như dải lụa kiêu sa loạn bay trong gió. Nàng cảm giác như mình đang bay, nhưng là bay trong câu chuyện cổ tích ngày xưa. Bạch mã công tử trên lưng bạch mã đem nàng công chúa yêu dấu của mình đi thật xa, rồi hai người sống bên nhau hạnh phúc trọn đời…Quả là một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp. Tình tiết truyện cổ tích phương tây lại áp dụng tại đông phương Đại Đường, nam chính là Tiểu vương gia Lý Hơi, nữ chính là nàng. Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược mê mang vui mừng, một giấc mộng hư ảo trong truyện cổ tích lại trở thành sự thật. Phải chẳng đây chính là cơ duyên ngàn năm gặp lại, để cho nàng có thể xuyên qua một ngàn năm đến đây hưởng thụ khoảng khắc bày tỏ tình yêu cổ điển lãng mạn này?
Bây giờ, nàng đã hoàn toàn hiểu được tâm ý của Lý Hơi đối với mình. Từ giây phút hắn ôm nàng mang lên ngựa, nàng liền sáng tỏ. Thì ra hắn trước kia ở trước mặt nàng lộ ra đủ loại vẻ mặt ngượng ngùng, nguyên nhân không đơn giản là vì cảm giác xấu hổ khi tiếp cận nữ nhân, chính là thế này đây…nên mặt mới càng thêm đỏ, tim lại càng đập nhanh. Hắn ở phía sau nàng, vòng tay xiết chặt nàng áp vào ngực mình, dưới sức mạnh này nàng căn bản không cách nào nhúc nhích. Một cái ôm mạnh mẽ hoàn toàn khác hẳn với phong cách ôn nhu nhã nhặn hằng ngày. Ở trên lưng ngựa chật hẹp, từng đợt từng đợt chấn động liên hồi, thân thể hai người hoàn toàn tựa chặc chẽ vào nhau. Nguyễn Nhược Nhược áp sát vào một bên mặt của Lý Hơi nên có thể dễ dàng cảm thấy lỗ tai hắn đang phát nhiệt. Không cần nghĩ cũng biết mặt của hắn hiện giờ đỏ như lửa, nhưng vòng tay ôm chặt cũng vẫn mạnh mẽ như vậy, một chút cũng không chịu buông lỏng. Giống như một hài đồng trông chừng món đồ chơi yêu thích nhất, dù thiên hạ có xúm lại giật lấy hắn cũng sẽ không chịu buông tay.
Bao la…bát ngát…thảo nguyên đến tận cùng vẫn một màu xanh biếc như hải dương…
Nếu là mộng, nếu chỉ là mộng, thì đây quả là một giấc mộng đẹp đến mơ màng, nàng cam tâm ở mãi trong mộng để không bao giờ tỉnh dậy nữa…
Tiếc là…mộng rồi cũng phải tỉnh. Cảnh đẹp như mơ sở dĩ được khen là đẹp chính vì nó vô cùng ngắn ngủi, không có nhiều nên mới được thế nhân trân quí. Nếu mỗi nơi đều là cảnh đẹp thần tiên, sự hưởng thụ cũng sẽ khác.
Ngựa chạy đã mệt, cước bộ dần dần ngừng lại. Lý Hơi xuống ngựa trước rồi xoay người vươn hai tay ra ý bảo Nguyễn Nhược Nhược nhảy xuống, hắn có thể đỡ được nàng. Nàng hơi do dự, chẳng lẽ lại nhảy xuống! Lý hơi hai tay ôm một vòng, đem nàng bế xuống. Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lý Hơi, chỉ thấy trong đó một ngọn lửa nóng rực, nàng chỉ cảm thấy hắn sắp đả thương mình nên sợ sợ, khẽ tránh xa ra. Tuy nhiên vòng tay ngang hông vẫn không chịu buông lỏng, gương mặt anh tuấn của Lý Hơi đỏ như mặt trời lặn, đôi mắt không né tránh nhìn nàng chằm chằm, trong đấy chứa đựng “thiên ngôn vạn ngữ” không nói nên lời…
Thật sự không đành lòng nhìn “đại nam hài” luôn xấu hổ ngượng ngùng này đương đầu với hiện trạng “tâm sự khó nói”, Nguyễn Nhược Nhược vì vậy mở miệng giải vây, hướng hắn nói, “Lý Hơi, ngươi không cần nói gì cả, tâm tư của ngươi, ta hiểu, ta hiểu”.
Thở phào một hơi, vẻ mặt Lý Hơi như trút được một gánh nặng khổng lồ. Tay hắn buông lỏng ra, nụ cười sáng rỡ như mặt trời, ánh mắt càng thêm say sưa nhìn Nguyễn Nhược Nhược, “Vậy ngươi sau này…”, cuối cùng cũng nói được câu tiếp theo, “Không nên cùng biểu ca của ngươi ở cùng một chỗ nữa.”
“Tại sao?” Nghe được câu nói không đầu không đuôi của hắn, Nguyễn Nhược Nhược không chút nghĩ ngợi hỏi liền. Vừa hỏi xong đã phát giác ra, nàng không khỏi mắc cười. Ra là hắn vì chuyện Ngọc Liên Thành mà đang ăn giấm chua! Chẳng qua là, điểm này hắn không thể quản nàng.
“Lý Hơi, ta nghĩ ngươi có điểm hiểu lầm. Ta mặc dù hiểu tâm tư của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta đón nhận tình cảm của ngươi.”
Phảng phất như giữa ngày đẹp trời tự dưng sấm sét giáng ầm một tiếng. Nụ cười Lý Hơi chợt tắt, vẻ mặt đỏ ửng như sóng triều tầng tầng ập tới. Bỗng nhiên hô hấp dồn dập, hắn nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược một cách khó tin, “Ngươi…”
Mặc dù không đành lòng thương tổn hắn, nhưng Nguyễn Nhược Nhược vẫn phải kiên trì nói ra. Nếu chỉ vì nhất thời mềm lòng chiều theo, đối với hắn cũng không tốt, mà nàng hy sinh như vậy cũng không có giá trị, đó là khổ do mình tự tạo ra! Nàng hết sức ôn nhu nói: “Lý Hơi, hai chúng ta bên nhau không thích hợp đâu. Tin tưởng ta, sau này ngươi chắc chắn sẽ gặp đối tượng so với ta tuyệt đối sẽ thích hợp hơn.”
Lý Hơi nhịn không được cắn chặc hàm răng, từ lúc sinh ra đến tận bây giờ, chưa có thứ gì hắn muốn mà không chiếm được. Chỉ duy đối với nữ tử này, hết lần này đến lần khác đều kiên quyết cự tuyệt hắn. Hai nắm đấm xiết chặc, móng tay đã cắm thật sâu vào lòng bàn tay, trái tim tựa hồ bị một bàn tay vô hình bóp chặc, Lý Hơi thống khổ hít thở không thông. Trầm mặc một lúc lâu, hắn vừa giãy dụa vừa hỏi ra một câu. “Là bởi vì Ngọc Liên Thành đúng không? Ngươi cũng giống như bọn tỷ tỷ muội muội của ta, đều thích hắn đúng không?”
“Không phải vậy đâu, Lý Hơi.” Nguyễn Nhược Nhược hết sức ôn hòa đối với hắn lên tiếng, nhìn thấy nam tử đáng yêu này lộ ra bộ dáng bị đả kích khiến nàng không khỏi xót xa.
“Ngươi gạt ta!” Lý Hơi đột nhiên thống khổ rống lên, “Ta biết là bởi vì hắn, mới vừa rồi ngươi và hắn cùng nhau bay trên trời, hắn ở phía sau ôm ngươi, ngươi cười rất vui vẻ.”
“Lý Hơi, ta thừa nhận mới vừa rồi cùng biểu ca ở chung một chỗ rất vui vẻ. Nhưng ban nãy khi ta và ngươi cùng nhau giục ngựa bôn ba, ta cũng rất vui vẻ giống như vậy. Ta và các ngươi ở chung một chỗ đều rất vui vẻ, nhưng vui vẻ là một chuyện, tình yêu lại là một chuyện khác, không thể đánh đồng được.” Nguyễn Nhược Nhược cố gắng nói thật nhu hòa, nàng biết Tiểu vương gia này trước giờ luôn thuận buồn xuôi gió, vốn dĩ đã không chịu đựng được đả kích bị cự tuyệt, ngàn vạn lần không nên khích thích hắn nữa.
Lý Hơi có chút nghe không rõ, thanh âm nóng giận hỏi: “Tình yêu và vui vẻ, chẳng lẽ lại không phải là một một chuyện?”
“Vui vẻ có rất nhiều loại, nhưng tình yêu chỉ có một. Tình yêu có thể mang đến thời khắc vui vẻ, nhưng mọi thời khắc vui vẻ không nhất định đều vì có tình yêu. Ngươi hiểu chưa?”
“Hiểu. Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi mới vừa rồi vui vẻ cũng không phải bởi vì tình yêu. Đúng không?” thanh âm Lý Hơi càng lúc càng thấp đi, “Mà sự vui vẻ của ta…cũng không phải vì tình yêu.”
Nguyễn Nhược Nhược không đáp lời. Nói nhiều sai nhiều, lúc này im lặng là trên hết.
Một lúc lâu, Lý Hơi không nói một lời quay đầu rời đi. Trong nháy mắt lúc hắn quay đầu đi, ánh mặt trời lưu chuyển, một tia sáng chợt lóe lên, ánh sáng tinh khiết như châu như ngọc. Lệ đã rơi…
Nhìn Lý Hơi leo lên ngựa, cũng không quay đầu lại mà quất roi rời đi. Nguyễn Nhược Nhược cười khổ lắc đầu, Tiểu vương gia này thật là…nói thế nào đây? Một giây đồng hồ trước còn nói lời yêu, một giây sau liền bảo không phải, đem nàng ném ở nơi thảo nguyên vô tận này rồi bỏ đi, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn a! Bất quá Nguyễn Nhược Nhược cũng không giận, dù sao hắn cũng bị đả kích không nhỏ, cơ hồ muốn khóc, cử chỉ thất thường cũng có thể giải thích được.
Nghĩ đến đôi mắt của Ngọc Liên Thành trong nháy mắt ảm đạm liễu quang, lại nghĩ đên bộ dáng kiêu hùng của Lý Hơi lảo đảo muốn rơi nước mắt, Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được thở dài, bỗng nhiên có cảm giác bản thân đã gây nên tội nghiệt sâu nặng…
Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nàng nhịn không được than vãn: Diêu Kế Tông, nhanh nhanh mang khinh khí cầu tới cứu ta đi! Bây giờ ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi.
Nàng vừa đi vừa than vãn, chưa đi được bao xa thì phía sau lại có tiếng vó ngựa truyền đến. Quay đầu nhìn, lại là Lý Hơi. Gương mặt tuấn tú kia chẳng khác gì núi lửa phun trào, đem toàn bộ nham thạch phun ra hết rồi sẽ cứng lại thành đá tảng. Không nói gì, hắn lặng lặng bế nàng lên ngựa phi trở về. Nguyễn Nhược Nhược không phải không trách móc hắn, mặc dù nàng có thể giải thích hắn trong cơn tức giận đem nàng vứt trên thảo nguyên, nhưng nếu muốn thông cảm thì quả thật có vài phần miễn cưỡng. Rốt cuộc cũng là nam nhân, tại sao lại không có khí lượng phong độ như vậy? Hoàn hảo hắn đã quay lại, xem như còn có thể cải tạo nha!
Vẫn như cũ, thân thể hai người dính sát vào chung một chỗ, nàng áp sát vào một bên mặt của hắn. Nhưng lần này gương mặt anh tuấn không hề tỏa nhiệt nữa, thậm chí độ ấm áp cũng không, dường như đã trở nên lạnh như băng như sắt…
***
Nguyễn Nhược Nhược được Lý Hơi mang về tận cửa Nguyễn phủ, Diêu Kế Tông và Ngọc Liên Thành vẻ mặt ngưng trọng đang đứng chờ nàng ngoài cửa. Vì đợi đã lâu rồi nên Diêu Kế Tông dứt khoát leo lên bậc thang ở đại môn ngồi xuống, Ngọc Liên Thành ngọc thụ lâm phong vần im lặng đứng nghiêm.
Nhìn thấy tuấn mã mang theo hai người trở về, Diêu Kế Tông lập tức nhảy dựng lên. “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi đã trở về! Tiểu vương gia ngươi làm sao vậy hả! Không nói tiếng nào đã bắt người đi, ngươi là cư..ớ..”
Lý Hơi lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt kia lạnh lùng như băng, sắc bén như kiếm, Diêu Kế Tông “được” hắn nhìn như vậy liền giống như bị ai đó đâm một nhát ở chỗ yếu, nhất thời ngắc ngứ nói không ra lời.
Lý Hơi không nói một lời đem Nguyễn Nhược Nhược từ trên lưng ngựa trực tiếp đặt xuống đất, sau đó giục ngựa xoay người rời đi, không thèm nói chuyện với ai.
Hắn vừa đi, Diêu Kế Tông cảm giác loại áp lực vô hình kia biến mất nên đã có thể vội vàng hỏi thăm Nguyễn Nhược Nhược, “Tại sao vậy? Tại sao vậy? Hắn bắt ngươi đi làm gì vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược không quen cưỡi ngựa, thân thể rã rời, máu sôi trào lên. Đi một quãng đường xa như vậy, nàng lúc này đã kiệt sức, chỉ muốn nhanh nhanh leo lên gường nằm xuống nghỉ ngơi, “Ta không sao, ta bây giờ tốt nhất là lên gường nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon. Có gì ngày mai hỏi đi, Diêu thiếu gia”.
Diêu Kế Tông không muốn buông tha, “Ngươi bây giờ đi ngủ? Còn ta làm sao? Thôi mà, nói tùy tiện vài câu với ta đi!”
“Đừng hỏi nữa, để biểu muội nghỉ ngơi trước đi. Sắc mặt của nàng quả thật không tốt, nhất định phải nghỉ ngơi.” Ngọc Liên Thành đi tới giải vây.
Nguyễn Nhược Nhược như được đại xá, “Biểu ca, người là tốt nhất!”
Bất kể Diêu Kế Tông lẩm bẩm điều gì, Nguyễn Nhược Nhược vội vã trở về khuê phòng, ngã nhào xuống giường nghỉ ngơi…
Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội
Tác giả: 雪影霜魂-Tuyết Ảnh Sương Hồn
Dịch giả: Khán Nguyệt Quang
Chương 48
“Cái gì? Ngọc Liên Thành và Lý Hơi đều tỏ tỉnh với ngươi, mà ngươi lại cự tuyệt toàn bộ?”
Diêu Kế Tông từ sáng sớm đã chạy vội đến Diêu phủ ngóng tin tức mới nhất. Nguyễn Nhược Nhược khiến Hạnh Nhi vô cùng kinh ngạc khi đem cái tên “cầu hôn bị cự tuyệt” ngày trước nghênh vào nhà. Hạnh Nhi đem trà đãi khách, rót ba lần thì cả ba lần đều đổ ra ngoài chén.
Đuổi Hạnh Nhi ra ngoài phòng, Nguyễn Nhược Nhược đem chuyện ngày hôm qua thuật lại cho Diêu Kế Tông nghe. Hắn vừa nghe xong liền vỗ ngực dậm chân, uất hận nói: “Cơ hội tốt như vậy tại sao ngươi một người cũng không nắm bắt? Hai người kia, dù ngươi chọn ai cũng tốt. Một người là nam tử độc thân hoàng kim, một người là vương gia hột xoàn, nếu là ta, ta còn hận không thể một lúc quơ cả hai người mới phải. Lý gia và Ngọc gia, ngươi có thể hưởng thụ đồng thời cả vật chất lẫn tinh thần đó nha.”
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn lắc đầu không ngớt, đem tên thật của hắn ra mà gọi, “Lưu Đức Hoa, ngươi coi như xong rồi, coi như xong rồi! Ta thấy ngươi căn bản không có chút tố chất nào của bà mai hết.”
Diêu Kế Tông bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói, “Ta đây chỉ muốn tốt cho ngươi mà đứng trên lập trường chiến hữu phân tích. Có nam nhân tốt đến, ngươi nhất định phải mau chóng tóm lấy chứ.”
“Mau chóng tóm lấy?”, Nguyễn Nhược Nhược cười mếu, “Ngươi làm ơn đừng nói cứ như đầu trộm đuôi cướp có được không. Tình cảm nam nữ thiêng liêng, tại sao ra khỏi miệng ngươi liền trở thành như vậy, quả thực khiến ta đây nghe không vô”.
“Nói thật đi, tại sao ngươi lại cự tuyệt? Bọn họ có chỗ nào không tốt?” Diêu Kế Tông tò mò cực kỳ.
Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu suy nghĩ một chút, vẻ mặt phảng phất chút tiếc nuối, “Công tâm mà nói, thật ra điều kiện của hai người kia đều tương đối khá. Nhưng từ góc độ thực tế mà xét thì đều không phù hợp. Giống như một món ăn không thích hợp với ta vậy, thật không nên động đũa tới. Nếu cứ ngoan cố ăn vào thì ngược lại sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Diêu Kế Tông nghe được mắc cười, “Ngươi nói lời này thật truyền cảm nha!”, cười một trận xong, hắn bày ra bộ dáng rửa tai cung kính lắng nghe, “Đến tột cùng chỗ nào không thích hợp? Ta nguyện ý ngồi nghe ngươi giải thích”
“Thật ra, ta đối với Ngọc Liên Thành tương đối có hảo cảm, từ lần đầu tiên nhìn thấy ta đã bị chấn động, hắn thật sự có mị lực làm người khác choáng váng, không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn. Nhưng hay quá hóa dở, mị lực như thế khiến ta hiểu hắn tuyệt đối không thích hợp làm trượng phu. Không phải ta sợ không dám song song đi bên cạnh hắn. Hắn có gương mặt quá mức tuấn tú, là “nữ nhân sát thủ” trời sinh, vì thế sẽ lôi khéo vô số ong bướm bay tới. Nếu ta phó thác cả đời cho hắn, chỉ sợ đổi lấy mỗi ngày lo lắng bất an, môi đêm ngủ không yên. Thôi thôi, tốt nhất là biểu huynh muội đi. Đúng nha! Hắn là anh họ của ta, đây chính là quan hệ cận hôn, ta và hắn không thể phát sinh quan hệ nam nữ, không phải sao?”
Diêu Kế Tông cật lực gật đầu, “Đúng nha! Ngươi không nói ta cũng suýt chút nữa cũng quên, thân tộc thì không thể kết hôn, nếu không thế hệ tương lai tám chín phần sẽ bị khuyết tật.”
Dừng một chút, hắn hỏi tiếp: “Còn…Tiểu vương gia Lý Hơi kia? Ngươi tại sao cũng không cần, trẻ tuổi anh tuấn, thân thủ nhất lưu, nam tử xuất sắc như thế bỏ công tìm kiếm còn không được. Hơn nữa xét về xuất thân bối cảnh, tài hùng thế đại, gả cho Lý thị hoàng tộc bọn họ làm con dâu cũng uy phong nha!”
“Lý Hơi là một nam hài tử đặc biệt đáng yêu, nam nhân xứng đáng hai chữ “nam nhân” mặc dù hết lần này tới lần khác có một số việc xấu hổ ngượng ngùng như nữ tử. Cùng là một người, nhưng phong thái có lúc lại giống như hai người hoàn toàn khác nhau, cương nhu hài hòa. Không ngại nói cho ngươi biết, thật ra ta vô cùng thích nam nhân có thể hài hòa hai tính chất cương và nhu, xét về điểm này mà nói, Lý Hơi quả thật vô cùng phù hợp. Chỉ tiếc là…”
“Tiếc cái gì?” Diêu Kế Tông hỏi tới.
“Tiếc là hắn sinh ở Lý thị vương triều, gia đình bối cảnh như vậy, người bình thường quả thật ăn không tiêu.”
“Cái gì mà ăn không tiêu? Biết bao nữ tử muốn được gả vào gia đình giàu có như vậy, có phúc hưởng mà ngươi cũng không biết!” Diêu Kế Tông vẫn chưa hiểu Nguyễn Nhược suy nghĩ điều gì.
“Hưởng thụ và quyền lợi đi cùng với nghĩa vụ đó lão huynh! Ngươi tưởng phúc khí có thể hưởng không hả? Ngươi vừa bị bọn họ quản lý vừa bó tay bó chân, cá tính hoàn toàn bị triệt tiêu, toàn bộ đều cuộc sống đều nằm trong tay bọn họ. Lúc ban đầu có thể không tệ lắm, ăn ngon mặc đẹp ở nhà cao cửa rộng. Nhưng con người đâu phải chỉ cần đời sống vật chất, tinh thần cũng vô cùng quan trọng. Đến một lúc nào đó ngươi sẽ muốn đem đời sống tinh thần nâng lên cùng cấp độ với đời sống vật chất, để có thể hưởng thụ một cách trọn vẹn. Nhưng có khả năng không? Hoàng tộc nhiều quy củ quản thúc nghiêm ngặt, giống như một cái bao thật lớn đem người ta nhét vào bên trong, mỗi cử động nhấc tay nhấc chân đều bị kiềm chế. Tính cách của ta như thế này làm sao chịu đựng được?”
“Nói cũng có đạo lý nha! Chỉ là, không phải có rất nhiều nữ hài tử hướng tới đời sống vật chất ưu đãi như vậy mà tình nguyện buông tha đời sống tinh thần đó sao? Ngươi tại sao lại không như vậy? Đừng nói với ta ngươi xem tiền tài như cỏ rác nha!”
“Làm gì có! Lời cao thượng như vậy ta nói không ra đâu, ta chính là phàm nhân nha!” Nguyễn Nhược Nhược đầu tiên là cười, sau đó nghiêm nét mặt nói, “Tiền tài…cho tới bây giờ không có nó ta sống không nổi, nói thẳng một câu, ta thích tiền. Cũng giống như bao nhiêu người khác, ta muốn có tiền càng nhiều càng tốt. Có tiền, ta có thể tạo dựng một cuộc sống thoải mái hơn, ngày qua ngày an nhàn tự tại, không cần phải bươn chải trong một cuộc sống quá kham khổ. Chẳng qua là ta mặc dù thích tiền, nhưng không thích vì nó mà bỏ qua tất cả. Nói cách khác, ta chưa tới mức phải vì nó mà buông lơi toàn bộ những thứ khác.”
“Tiền tài không nặng không nhẹ, ngươi muốn nói vậy sao?” Diêu Kế Tông nghe không hiểu lắm.
“Tất nhiên, một người mà cuộc sống không được thành công lắm sẽ rất xem trọng tiền bạc. Chẳng hạn gặp phải tình trạng khẩn cấp phải cần đến tiền để giải quyết, lúc đó không thể không xem trọng nó rồi.”
Nguyễn Nhược Nhược nói xong thấy Diêu Kế Tông lộ ra bộ dáng không hiểu rõ lắm liền lấy ví dụ chứng minh. “Giả sử ta bây giờ là Cô bé lọ lem nha, một cô bé lọ lem đang bị mẹ kế ngược đãi. Lúc này có một hoàng tử đến đây nói yêu ta, ta cũng sẽ không chút do dự mang giày thủy tinh vào rồi theo hắn leo lên xe ngựa dát vàng. Ta mặc kệ tình yêu của hoàng tử có phải là nhất thời ý loạn tình mê hay không, điều này không quan trọng. Đến cả những việc phát sinh sau này cũng không để vào mắt, như là quan hệ trong hoàng cung có phức tạp hay không, các thành viên trong hoàng tộc đối xử với nhau như thế nào…Điều quan trọng chính là ta có thể thoát khỏi cuộc sống kham khổ trước mắt. Vậy nên ta nguyện ý phóng lao theo lao, nhảy vào vận mệnh của mình, tùy cơ ứng biến. Ngay cả thua, ta cũng cam tâm tình nguyện đánh rồi mới thua.”
“Nhưng cuộc sống hiện tại của ta không tệ nha! Là Nguyễn gia Tam tiểu thư, ta có cây to bóng mát che chở. Ta ăn sung mặc sướng, có lẽ so sánh với vương phủ chưa bằng, nhưng ta chấp nhận ở bậc dưới chứ không thèm vài phần hơn thua đó, cũng không muốn hy sinh tự do của chính mình. Ta đối với cuộc sống hiện giờ vô cùng thõa mãn, không cần phải rước lo lắng vào mình. Vào vương phủ có cái gì tốt? Vương phi bất quá chỉ là hư danh, huống chi ta còn không được làm vương phi, nếu muốn đi theo Lý Hơi thì chỉ có thể làm trắc phi. Ta cũng là một người, tại sao phải chấp nhận cho hắn lấy thêm lão bà? Mỗi đêm khuya chong đèn cô đơn trong phòng ai biết, chờ đến phiên mình thì hắn mới tới ngủ với ta! Thảm quá nha! Nếu ta cần một nam nhân, ta sẽ phải thâu tóm toàn bộ. Ta sẽ không trở thành một giai đoạn trong cuộc đời người khác, ta sẽ đóng vai chính và diễn từ đầu cho đến cuối bộ phim.”
Diêu Kế Tông nghe đến nhập thần, nhịn không được khen: “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi thật sự là nữ nhân lý trí đầu tiên mà ta đến bây giờ mới thấy nha, nhìn vấn đề thấu triệt, tư tưởng chủ quyền, một chút cũng không dối trá, đúng là chân thật đáng yêu.”
“Thật sự ta đối với ngươi nói nhiều cũng vậy, hai chúng ta cùng xuyên qua ngàn năm đi đến Đại Đường này, dù ngươi không phải thân nhân nhưng ta cũng xem ngươi như người nhà, có cái gì cũng sẽ nói hết ra.”
“Nếu ta đây tỏ tình với ngươi, mà ngươi lại không chấp nhận hai tên kia, chi bằng để ta làm “hộ hoa sứ giả” cho, thấy được không?” Diêu Kế Tông nửa đùa nửa thật nói.
“Ngươi!” Nguyễn Nhược Nhược mắc cười, “Quan hệ của chúng ta là chiến hữu vô cùng thuần khiết, ta cũng không muốn để nó pha lẫn tập chất.”
“Làm chiến hữu vô cùng thuần khiết cũng được chứ sao, có cái gì không thể? Nói không chừng sau này chúng ta không thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt, khi đó chỉ còn hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Ngươi bây giờ không chấp nhận ra, đến lúc đó đừng có hối hận a”.
“Không nên tiến triển thêm. Lưu huynh đệ, ta có thể ở trước mặt ngươi nói tự nhiên như vậy, không chút nào che giấu chính là vì ta hoàn toàn xem ngươi là huynh đệ. Nếu như ta đối với ngươi có tình cảm, ta còn dám nói lung tung như vậy không? Ta sẽ lo lắng lúc nào nói sai trước mặt ngươi, cố gắng giữ hình tượng tốt trước mặt ngươi…Chi bằng như bây giờ, ta và ngươi ở trước mặt nhau muốn nói gì thì nói, hoàn toàn không cấm kỵ hay giả vờ. Chúng ta đều giống nhau, xem đối phương như huynh đệ tỷ muội mà đối đãi, nói như ban nãy, chính là “không phải thân nhân thắng tựa thân nhân.”
Diêu Kế Tông xúc động hồi lâu mới mạnh mẽ gật đầu. “Đúng nha, nhờ ngươi nói ta mới hiểu được, đúng là như vậy. Xem ra chúng ta chỉ có thể tiếp tục giữ vững quan hệ cách mệnh hữu nghị mà thôi.”
“Ta bây giờ chỉ còn một người bằng hữu là ngươi, hai người kia ta đều đắc tội rồi. Ngọc Liên Thành có thể không sao, nhưng ta đoán chừng Lý Hơi đang hận ta đến tận xương. Ta biết hắn trước giờ chưa bao giờ ăn gậy, mà ta đã quất hắn một gậy, không biết tới bao giờ mới có thể trở lại như trước.” Nguyễn Nhược Nhược cười khổ.
***
Tĩnh An vương phủ.
Tại Lưu Tiên Cư, Lý Hơi giam mình trong phòng khóa kín, Vương phi đứng bên ngoài đập cửa, ôn nhu gọi: “Hơi Nhi, ngươi mở cửa đi, là mẫu thân a!”
Trong phòng một hồi không có ai đáp. Tần Mại đứng phía sau Vương phi thấp giọng nói: “Tiểu vương gia cả ngày không chịu mở cửa, không ăn không uống. Bữa sáng cũng còn nguyên, một chút cũng không đụng tới. Vương phi người mau tìm biện pháp đi!”
Vương phi vừa tức vừa vội. Ngày hôm qua đang trên đường đi Lâm Viên, Lý Hơi đột nhiên thúc ngựa rời đi, Vương phi liền sai bọn thị vệ đuổi theo. Thứ nhất vì xuất phát chậm hơn, sau là vì tuấn mã của Lý Hơi là ngựa tốt nên bọn họ có đuổi thế nào cũng không kịp. Cuối cùng đành phải thấp thỏm bất an quay về phủ, vừa đợi vừa chờ, cuối cùng một hồi lâu sau Lý Hơi mới trở về. Vừa nhìn mặt con, Vương phi vô cùng sửng sốt, khuôn mặt vốn dĩ như ánh sáng mặt trời rực rỡ giờ phút này u ám như nhật thực, nàng nhịn không được cuống quít hỏi: “Hơi Nhi, ngươi làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Hơi im lìm thẫn thờ, một lời cũng không chịu nói, một mạch trở về phòng, đóng cửa, ai gọi cũng không mở. Vương phi lo lắng, rồi lại biết đối với đứa con này không nên dùng biện pháp mạnh. Nàng biết tâm tình của hắn hiện tại rất tệ, không muốn làm cho hắn quá nóng nảy nên đành phải tạm thời để hắn một mình an tĩnh. Nào ngờ từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, hắn không chịu ra khỏi phòng, cũng không chịu ăn uống khiến nàng hoảng sợ, nàng nhịn không được vừa đập cửa vừa gọi: “Hơi Nhi, mẫu thân van cầu ngươi, mau mở cửa ra! Hài tử này, tại sao lại tự nhiên không hiểu chuyện như vậy chứ, ngươi muốn chọc giận mẫu thân đúng không?”
Gọi hoài vẫn không mở cửa, Vương phi chỉ còn cách tung đòn sát thủ, “Hơi Nhi, nếu ngươi không mở cửa ra thì ta chỉ còn cách nói cho phụ thân ngươi biết, để người đến đây hỏi cho ra lẽ.”
Tĩnh An vương uy nghiêm, đối với con cái luôn trông nom giáo dục cực nghiêm, Lý Hơi rất kính sợ phụ thân. Lời vừa nói ra, quả nhiên hiệu quả, cửa phòng rốt cuộc cũng đã mở ra.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian